Tôi về từ độ hoang sơ
Mang thân tứ đại hồn mơ Niết bàn.
Em từ trần mộng bước sang
Nhiễm cơn gió huyễn vội vàng ái ân…
Ngẩn ngơ bày cuộc phong trần,
Hoa vàng núi biếc thiên thần bơ vơ!
Để rồi em lại ngu ngơ,
Trong vô minh bỗng lờ mờ ánh trăng…
Sao trời mà ngỡ tôi chăng…?
Thương, nhân ngã vỡ cung Hằng biệt ly.
Tôi đau tận chốn A tỳ
Mong em sáng ngọn lưu ly lối về.
Đường trần lặn ngụp cơn mê…
Hoang mang hai nẻo, vụng về kiếp tu.
Ai lên tận đỉnh sa mù…
Cho tôi lịm chết thiên thu bóng Người…
Lập đông 2012,
Nguyệt Tử Khách