Chiều nắng lưng đồi

Đợi con từ thuở ban đầu

Đến nay áo trắng ngã màu thời gian

Đồi xưa cỏ úa chiều vàng

Thương con dốc nhỏ thiên đàng mộng mơ

Chiều nay dệt vần thơ

Nhớ ngày cũ thương màu trắng kỷ niệm

Chùa trang nghiêm hiền dịu đứng bên dồi

Hồn trong trắng con dâng niềm mơ ước

Tuổi học trò thơ mộng áng mây trôi

*****

Nhớ chiều nao

Mỗi chiều về bên dốc

Đàn bò vàng thơ thẩn gặm chồi non

Đôi bướm nhỏ chập chờn bay trong gió

Đuổi nhau về tận cuối nấm mồ hoang

Tan trường về ghé ngang

Niềm vui dâng ngập lòng

Áo con màu trắng tinh trong

Ngát hương tuổi mộng má hồng ngây thơ

Nhớ thương biết mấy cho vừa

Sáu mùa hoa nở vẫn chưa nhạt nhòa

Và cuộc đời thăng hoa

Người lữ khách trở về thăm chốn cũ

Cỏ ưu tư đang kín gót chân buồn

Ai còn nhớ một bóng hình lữ thứ

Hoàng hôn về đếm từng sợi tơ buông

*****

Thôi mà buồn làm chi!

Gió ngàn lên tiếng nói

Về chỗn cũ làm gì

Để sầu dâng lên mi

Lang thang tìm lại lối mòn

Biết ai còn giữ sắc son một lòng

Nhớ mùa lá rụng thu phong

Con đi nhặt lấy tuổi hồng nở hoa

Chồi non kết nụ ngọc ngà

Cho hương hồ mộng gần xa đượm nồng

Còn chăng ánh mắt hoài mong

Xin đem thắp sáng nến hồng trong tim

*****

Đời Thầy một bóng chim

Đôi cánh vỗ trên khung trời trải rộng

Bước vào đời ngủ trọn giấc vô tư

Trong cơn mơ từ tạ cả ngôn từ

Chỉ còn lại niềm tin đang nở mộng.

*****

Màu áo trắng dù tháng ngày mưa nắng

Thầy vẫn tin nước sẽ chảy về nguồn

Trong gió chiều tràn ngập tiếng chuông ngân

Đồi xưa đó, còn in bờ tóc xõa.

*****

Còn cô bé ngày xưa Thầy gặp gỡ

Thì còn đây, tình nghĩa buổi tao phùng

Và còn đây, màu hoa tím thủy chung

Không phai nhạt bên ngọn đồi sương gió.

*****

Xin giữ trọn niềm thương không bỡ ngỡ

Trao về con hình ảnh buổi ban đầu

Gởi gió mây về tận đỉnh đồi cao

Lời thơ nhỏ ngạt ngào tình lữ thứ

Nguyệt Tử