Kinh Pháp Cú Thi Hoá – 01 – Phẩm Song Yếu

1/ Thế gian tâm vốn đứng đầu
Là duyên kết nối là cầu tương giao
Nhiễm tâm sóng biển xôn xao
Sóng vang gào thét, nước trào bọt trôi.
Khổ đau trong kiếp luân hồi
Xe theo vật kéo đền bồi ngựa trâu.

2/ Thế gian tâm vốn đứng đầu
Là duyên kết nối là cầu tương giao.
Tâm thanh như ánh trăng sao
Lung linh lễ hội múa chào sắc xuân,
Vui thay dù giữa non ngàn
Trăng lên bóng đứng, trăng tàn bóng nghiêng.

3/ Mắng tôi mang lại ưu phiền
Cướp đi tài sản của riêng đâu còn
Oán này chồng chất như non
Hận thù năm tháng chẳng mòn được đâu.

4/ Sao ai lại nỡ đánh tôi
Hại đời tan nát bằng lời nhói tim
Không tìm dấu bóng chân chim
Trời thanh biển lặng, sóng êm an hoà.

5/ Oán thù nội kết sâu xa
Tâm không buông xả phong ba đối đầu
Từ bi hoá giải thương đau
Thiên thu chân lý, một màu sáng trong.

6/ Tranh chi sai đúng bận lòng
Vô thường huỷ diệt ai hòng tránh đâu?
Hiểu ra kẻ trí vô cầu
Sá chi tranh luận, cạn sâu dứt liền.

7/ Tham cầu dục lạc cảnh tiên
Buông lung tình vọng chẳng kiêng lòng trần
Uống ăn thoả thích tăng cân
Đứng nằm nặng nhọc tinh thần mỏi mê
Ma kia đã đến gần kề
Cành mềm giông tố, não nề kiếp sinh.

8/ Ai kia trông thấy giật mình
Quán soi tứ đại thật tình đáng ghê!
Tinh cần quyết thoát cơn mê
Ngày đêm tỉnh thức không hề lãng xao
Tà ma rình hại được nào,
Gió lay núi đá, đổi màu được chi..

9/ Ai còn ưa thích thị phi
Cửa không khoác áo khác gì diễn viên
Trung thần, dua nịnh đặt tên
Mang râu, cạo tóc vững bền được đâu.

10/ Nếu ai bỏ hết tham cầu
Luật nghiêm phòng hộ tự câu thúc mình
Nhiệt tâm nguyện độ chúng sinh
Sống đời chánh hạnh, xứng hình Sa môn.

11/ Thế gian vọng tưởng vẫn còn
Thực hư lẫn lộn, giả chơn không tường
Tư duy lạc gữa mù sương
Đường về quê cũ cố hương xa dần.

12/ Nếu ai định hướng chia phân
Bờ mê bến giác, giả chân rõ ràng
Nghĩ suy sâu thẳm hai đàng
Thuyền dong về bến bình an trọn đời.

13/ Như nhà lợp lúc mưa rơi
Không khéo che kín,nhìn trời đầy sao
Dục tham như nước lọt vào
Cuộc đời tịnh hạnh xanh xao chết mòn.

14/ Còn như khéo lợp kín hơn
Mưa không chỗ dột, sắc son một lòng
Dục tham gợn đục khơi trong
Thường hành trạch pháp dốc lòng tấn tu.

15/ Sầu bi như áng mây mù
Phủ che tuệ giác công phu hững hờ
Đời này khổ giữa cơn mơ
Đời sau bi luỵ đợi chờ kẻ mê.

16/ Còn ai đã biết lối về
Đời như trăng sáng hẹn thề kiếp sau
An vui tràn ngập sắc màu
Kiếp này hỷ lạc, kiếp sau vẹn phần.
17/ Ai kia ác nghiệp kêu than
Nhân gieo gió dữ, quả toàn bão giông
Khóc than nước mắt cạn dòng
Đời này vừa dứt, khổ chồng đời sau.

18/ Người lành thoát khỏi khổ đau
Sướng vui quả thiện, ngọt ngào trái ngon
Đời nay ăn mãi vẫn còn
Kiếp sau giống thiện được trồng khắp nơi.

19/ Kinh điển dù có thuộc lời
Buông lung phóng túng như đời chăn trâu
Đếm bò lùa chúng qua cầu
Trắng tay, dù đẹp áo màu cà sa.

20/ Sao bằng ý đẹp, ngôn hoà
Thân hành thiện nghiệp tránh xa thế trần
Kinh điển chỉ thuộc đôi vần
Nhưng không chấp thủ tinh thần thảnh thơi,
Tỉnh thức tuệ giác rạng ngời
Tham sân từ bỏ, đời đời an vui.

page5image38870960

HT. Thích Minh Châu dịch:

1. “Ý dẫn đầu các pháp,
Ý làm chủ, ý tạo;
Nếu với ý ô nhiễm,
Nói lên hay hành động,
Khổ não bước theo sau,
Như xe, chân vật kéo”.

2. “Ý dẫn đầu các pháp,
Ý làm chủ, ý tạo,
Nếu với ý thanh tịnh,
Nói lên hay hành động,
An lạc bước theo sau,
Như bóng, không rời hình”.

3. “Nó mắng tôi, đánh tôi,
Nó thắng tôi, cướp tôi”
Ai ôm hiềm hận ấy,
Hận thù không thể nguôi.

4. “Nó mắng tôi, đánh tôi,
Nó thắng tôi, cướp tôi,”
Không ôm hiềm hận ấy,
Hận thù được tự nguôi.

5. “Với hận diệt hận thù,
Đời này không có được.
Không hận diệt hận thù,
Là định luật ngàn thu”.

6. “Người khác không hiểu biết,
Chúng ta đây bị hại.
Chỗ ấy, ai hiểu được
Tranh luận được lắng êm.”

7. “Ai sống nhìn tịnh tướng,
không hộ trì các căn,
ăn uống thiếu tiết độ,
biếng nhác, chẳng tinh cần.
Ma uy hiếp kẻ ấy,
như cây yếu trước gió”.

8. “Ai sống quán bất tịnh,
Khéo hộ trì các căn,
ăn uống có tiết độ,
có lòng tin, tinh cần,
Ma không uy hiếp được,
Như núi đá, trước gió”

9. “Ai mặc áo cà sa,
tâm chưa rời uế trược,
không tự chế, không thực,
không xứng áo cà sa”.

10. “Ai rời bỏ uế trược,
giới luật khéo nghiêm trì,
tự chế, sống chơn thực,
thật xứng áo cà sa.”

11. “Không chân, tưởng chân thật,
Chân thật, thấy không chân:
Chúng không đạt chân thật,
Do tà tư, tà hạnh.”

12. “Chân thật, biết chân thật,
Không chân, biết không chân.
Chúng đạt được chân thật,
do chánh tư, chánh hạnh.”

13. “Như ngôi nhà vụng lợp,
Mưa liền xâm nhập vào.
Cũng vậy tâm không tu,
Tham dục liền xâm nhập.”

14. “Như ngôi nhà khéo lợp,
Mưa không xâm nhập vào.
Cũng vậy tâm khéo tu,
Tham dục không xâm nhập.”

15. “Nay sầu, đời sau sầu,
Kẻ ác, hai đời sầu;
Nó sầu, nó ưu não,
Thấy nghiệp uế mình làm.”

16. “Nay vui, đời sau vui,
Làm phước, hai đời vui.
Nó vui, nó an vui,
Thấy nghiệp tịnh mình làm.”

17. “Nay than, đời sau than,
Kẻ ác, hai đời than,
Nó than : “Ta làm ác”
Đọa cõi dữ, than hơn.”

18. “Nay sướng, đời sau sướng,
Làm phước, hai đời sướng.
Nó sướng : “Ta làm thiện”,
Sanh cõi lành, sướng hơn.”

19. “Nếu người nói nhiều kinh,
Không hành trì, phóng dật;
Như kẻ chăn bò người,
Không phần Sa môn hạnh.”

20. “Dầu nói ít kinh điển,
Nhưng hành pháp, tùy pháp,
Từ bỏ tham, sân, si,
Tĩnh giác, tâm giải thoát,
Không chấp thủ hai đời,
Dự phần Sa môn hạnh.”