Kinh Pháp Cú Thi Hoá – 02 – Phẩm Không Phóng Dật

21/ Con đường sinh tử nổi trôi
Đều do phóng dật xa rời tánh linh
Không buông lung thoát tử sinh
Sống mà phóng dật thây sình tháng năm.

22/ Biết rõ nguồn gốc thăng trầm
An vui người trí kềm tâm ý mình
Hoan hỉ trong cõi thánh minh
Do không phóng dật sóng tình lặng yên.

23/ Chuyên tu thiền định diệu huyền
Khai nguồn trí tuệ nhập miền vô dư
Tinh cần quán chiếu văn tư,
Người trí tự tại an cư niết bàn.

24/ Con đường bát chánh thênh thang
Mỗi ngày tỉnh thức tâm an, ý hoà
Sống phạm hạnh không bôn ba
Vườn tâm hoa tuệ lan xa hương người.

25/ Cho dù bão lũ cuốn trôi
Nhưng hải đảo vững một ngôi bảo toà
Khéo điều ngự giữa phong ba
An nhiên, vững chải xứng là hiền nhân.

26/ Khác xa kẻ nhiễm phong trần
Si mê đắm trước luỵ thân hại đời
Người trí quyết chẳng buông lơi
Giữ gìn báu vật rạng ngời niềm tin.

27/ Trần gian bảy nỗi ba chìm
Ngựa hoang rong ruổi phải tìm lối ra
Hỷ lạc, thiền đinh ấu xa
Thiền sư an dưỡng thăng hoa pháp màu.

28/ Như lên tận đỉnh non cao
Người trí nhìn xuống xôn xao bụi trần
Chúng mê tham chấp tấm thân
Buông lung thoả dục là nhân khổ sầu
Hiền thánh như ánh trăng sao
Thương quần sanh mãi một màu vô minh.

29/ Dù trong giữa chốn hữu tình
Như con tuấn mã hành trình không ngơi
Bỏ sau lãng tử rong chơi
Xóm làng say ngủ, sống đời tự do.

30/ Đạt ngôi thiên chủ ai cho
Nhờ sức tinh tấn vượt bờ thế gian
Tán dương hạnh đức muôn ngàn
Đáng chê trách kẻ giữa đàng buông lơi.

31/ Một khi phát chí đại hùng
Giới đủ đã thọ, buông lung xa lìa
Như ngọn lửa cháy hừng kia
Đốt tan ràng buộc râu ria thế trần.

32/ Đã làm khất sĩ khinh thân
Vẫn sợ phóng dật, là nhân đoạ đày
Sống trong tịnh cảnh vui thay!
Trăng thanh gió mát tháng ngày thong dong.

page5image38870960
HT. Thích Minh Châu dịch:

21. “Không phóng dật, đường sống,
Phóng dật là đường chết.
Không phóng dật, không chết,
Phóng dật như chết rồi.”

22. “Biết rõ sai biệt ấy,
Người trí không phóng dật,
Hoan hỷ, không phóng dật,
An vui hạnh bậc Thánh.”

23. “Người hằng tu thiền định,
Thường kiên trì tinh tấn.
Bậc trí hưởng Niết Bàn,
Ách an tịnh vô thượng.”

24. “Nỗ lực, giữ chánh niệm,
Tịnh hạnh, hành thận trọng
Tự điều, sống theo pháp,
Ai sống không phóng dật,
Tiếng lành ngày tăng trưởng.”

25. “Nỗ lực, không phóng dật,
Tự điều, khéo chế ngự.
Bậc trí xây hòn đảo,
Nước lụt khó ngập tràn.”

26. “Chúng ngu si thiếu trí,
Chuyên sống đời phóng dật.
Người trí, không phóng dật,
Như giữ tài sản quý.”

27. “Chớ sống đời phóng dật,
Chớ mê say dục lạc.
Không phóng dật, thiền định,
Đạt được an lạc lớn.”

28. “Người trí dẹp phóng dật,
Với hạnh không phóng dật,
Leo lầu cao trí tuệ,
Không sầu, nhìn khổ sầu,
Bậc trí đứng núi cao,
Nhìn kẻ ngu, đất bằng.”

29. “Tinh cần giữa phóng dật,
Tỉnh thức giữa quần mê.
Người trí như ngựa phi,
Bỏ sau con ngựa hèn.”

30. “Đế Thích không phóng dật,
Đạt ngôi vị Thiên chủ.
Không phóng dật, được khen;
Phóng dật, thường bị trách.”

31. “Vui thích không phóng dật,
Tỷ kheo sợ phóng dật,
Bước tới như lửa hừng,
Thiêu kiết sử lớn nhỏ.”

32. “Vui thích không phóng dật,
Tỷ kheo sợ phóng dật,
Không thể bị thối đọa,
Nhất định gần Niết Bàn.”