Kinh Pháp Cú Thi Hoá – 07 – Phẩm A La Hán

90/ Vung gươm trí tuệ đoạn phăng
Phiền não chấp thủ lăng nhăng dục tình
Dứt luân hồi, hết tái sinh
Thế gian còn mãi bài kinh nhiệm mầu.

91/ Biết trong huyễn cảnh chiêm bao
Như thiên nga đã bay vào không gian
Bỏ sau sông núi bạt ngàn
Thiên thanh một cõi, thênh thang hải hồ.

92/ Liễu tri tứ đại ra vô
Vật chất tham chấp nấm mồ kẻ ngu
Thong dong khất hoá vân du
Không, vô tướng ấy phép tu vẹn toàn.
Giải thoát, hành xứ lạc an
Như chim tung cánh mây ngàn về đâu.?

93/ Cần chi ăn uống tham cầu
Lậu hoặc đã sạch, nhiệm màu thậm thâm
Xa lìa huyễn tướng mê lầm
Tự tại hành xứ phật tâm hiển bày
Chim kia vào giữa trời mây
Khó mà thấy được dấu hài từng không.

94/Người nào dứt sạch ước mong
Sáu căn lậu hoặc , như đồng ruộng khô
Chư thiên dâng cúng đề hồ
Oai nghi nhiếp phục, tế thô viên thành.

95/Khéo tu như đất không sân
Tín tâm vững trụ ngàn cân không dời
Luân hồi thôi dứt cuộc chơi
Hồ tâm trong lắng, xa rời thế gian.

96/ Ba nghiệp giữ được lạc an
Chánh trí vận dụng, thường ban pháp mầu
Con đường giải thoát truyền trao
Sống trong trần tục, một màu tịnh thanh.

97/ Bậc giác ngộ sống trọn lành
Xả ly trần cấu lợi danh hững hờ
Như sen giữa chốn bùn nhơ
Vươn lên toả ngát bến bờ nhuần hương.
98/ Núi rừng hay chốn cô thôn
Thung lũng đồi dốc chẳng còn ngại chi
A La hán không còn nghi
Trú trong thánh địa vô vi nhiệm mầu.

99/ Phàm phu phân biệt sắc màu
Sợ nơi hoang vắng, núi cao non ngàn
Bậc trí hạnh phúc ly tham
Tịnh thanh khả ái, chán nhàm lợi danh.
page5image38870960
HT. Thích Minh Châu dịch:

90. “Đích đã đến, không sầu,
Giải thoát ngoài tất cả,
Đoạn trừ mọi buộc ràng,
Vị ấy không nhiệt não.”

91. “Tự sách tấn, chánh niệm,
Không thích cư xá nào,
Như ngỗng trời rời ao,
Bỏ sau mọi trú ẩn.”

92. “Tài sản không chất chứa,
Ăn uống biết liễu tri,
Tự tại trong hành xứ,
“Không vô tướng, giải thoát,”
Như chim giữa hư không,
Hướng chúng đi khó tìm.”

93. “Ai lậu hoặc đoạn sạch,
Ăn uống không tham đắm,
Tự tại trong hành xứ,
“Không, vô tướng giải thoát.”
Như chim giữa hư không,
Dấu chân thật khó tìm.”

94. “Ai nhiếp phục các căn,
Như đánh xe điều ngự,
Mạn trừ, lậu hoặc dứt,
Người vậy, Chư Thiên mến.”

95. “Như đất, không hiềm hận,
Như cột trụ, kiên trì,
Như hồ, không bùn nhơ,
Không luân hồi, vị ấy.”

96. “Người tâm ý an tịnh,
Lời an, nghiệp cũng an,
Chánh trí, chơn giải thoát,
Tịnh lạc là vị ấy.”

97. “Không tin, hiểu vô vi.
Người cắt mọi hệ lụy
Cơ hội tận, xã ly
Vị ấy thật tối thượng.”

98. “Làng mạc hay rừng núi
Thung lũng hay đồi cao,
La Hán trú chỗ nào,
Đất ấy thật khả ái”.

99. “Khả ái thay núi rừng,
Chỗ người phàm không ưa,
Vị ly tham ưa thích,
Vì không tìm dục lạc.”