Kinh Pháp Cú Thi Hoá – 15 – Phẩm An Lạc

197/ Thương yêu hạt giống an lành
Cành non hé nụ giữa cành cây khô
Hận thù thiêu cháy sông hồ
Vui thay, kén vẫn nhả tơ nuôi tằm.

198/ Sống đời khoẻ mạnh lâu năm
Chính là hạnh phúc nảy mầm an vui
Tâm không bịnh khổ ngập vùi
Vui thay, khoẻ mạnh giữa người ốm đau

199/ Bình tâm giữa kẻ xôn xao
Rộn ràng khuấy nhiễu khác nào tổ ong
Vui thay, ta sống thong dong
Sạch trong giữa kẻ rộn ràng nhiễm ô.

200/ Sống trong giữa chốn xô bồ
Tâm không vướng mắc, cạn khô dục tình
Vui thay, trong cõi tử sinh
Ta hưởng hỷ lạc cõi thiền Quang Âm.

201/ Kẻ tham sanh hận trong tâm
Oán thù kết nối khổ thầm tháng năm
Thắng thua đều kẻ sai lầm
Ai buông bỏ hết lạc an tịnh thiền.

202/ Lửa tham khơi dậy oan khiên
Ác nào sánh kịp sân liền tiếp ngay
Khổ thay ngũ uẩn hình hài
Tịnh lạc quý nhất, khổ này hoá không.

203/ Thân thể đói khát long đong
Được ăn no đủ mới mong tỉnh hồn
Niết bàn hạnh phúc nào hơn
Hành khổ tối thượng, không còn hoài nghi.

204/ Sống không tật bịnh ưu bi
Hơn người giàu có thấy gì cũng tham
Thành tín, bao dung chứa chan
Bà con thân thiết xóm làng quý nhau
Muốn ra khỏi chốn thương đau
Con đường Bát chánh nhịp cầu phải qua.

205/ Sống mình, đi thật xa
Độc cư nếm vị thiền na an lành
No say pháp hỉ tịnh thanh
Không còn sợ hãi, lợi danh dứt trừ.

206/ Lành thay gần bậc thanh tu
Bên đèn huệ sáng tối ngu không còn
Cùng nhau lánh tục tìm chơn
Sống chung an lạc keo sơn vững bền.

207/ Gặp người tâm ý tư riêng
Mỗi ngày đối diện lo phiền càng tăng
Sống không nghĩ đến tha nhân
Như kẻ thù địch, lo phần mình thôi
Người trí dù chỉ một đời
Kết thành quyến thuộc thảnh thơi sống cùng.

Do vậy:

208/ Khi mà chọn bạn tu chung
Hãy thân cận với, thiện nhân trí tài
Người trì giới, bậc thuyết hay
Kết thành thiện hữu ngày ngày tấn tu
Cùng ngàn sao thoát mây mù
Trăng thanh rạng chiếu hồ thu một màu.

page5image38870960

HT. Thích Minh Châu dịch:

197. “Vui thay, chúng ta sống,
Không hận, giữa hận thù !
Giữa những người thù hận,
Ta sống, không hận thù !”

198. “Vui thay, chúng ta sống,
Không bệnh, giữa ốm đau !
Giữa những người bệnh hoạn,
Ta sống, không ốm đau.”

199. “Vui thay, chúng ta sống,
Không rộn giữa rộn ràng;
Giữa những người rộn ràng,
Ta sống, không rộn ràng.”

200. “Vui thay chúng ta sống,
Không gì, gọi của ta.
Ta sẽ hưởng hỷ lạc,
Như chư thiên Quang Âm.”

201. “Chiến thắng sinh thù oán,
Thất bại chịu khổ đau,
Sống tịch tịnh an lạc.
Bỏ sau mọi thắng bại.”

202. “Lửa nào sánh lửa tham ?
Ác nào bằng sân hận ?
Khổ nào sánh khổ uẩn,
Lạc nào bằng tịnh lạc.”

203. “Đói ăn, bệnh tối thượng,
Các hành, khổ tối thượng,
Hiểu như thực là vậy,
Niết Bàn, lạc tối thượng.”

204. “Không bệnh, lợi tối thượng,
Biết đủ, tiền tối thượng,
Thành tín đối với nhau,
Là bà con tối thượng.
Niết Bàn, lạc tối thượng.”

205. “Đã nếm vị độc cư,
Được hưởng vị nhàn tịnh,
Không sợ hải, không ác,
Nếm được vị pháp hỷ.”

206. “Lành thay, thấy thánh nhân,
Sống chung thường hưởng lạc.
Không thấy những người ngu,
Thường thường được an lạc.”

207. “Sống chung với người ngu,
Lâu dài bị lo buồn.
Khổ thay gần người ngu,
Như thường sống kẻ thù.
Vui thay, gần người trí,
Như chung sống bà con.”

208. “Do vậy :
Bậc hiền sĩ, trí tuệ
Bậc nghe nhiều, trì giới,
Bậc tự chế, Thánh nhân;
Hãy gần gũi, thân cận
Thiện nhân, trí giả ấy,
Như trăng theo đường sao.”