Đời gặp thuở can qua chinh chiến
Sống những ngày nguy biến kinh tâm
Kéo dài thê thảm nhiều năm
Đầy trời sát khí cõi âm hiện hình
Kẻ thác đi hồn linh tức tưởi
Người sống còn rũ rượi sầu thương
Kể đâu hết khúc đoạn trường
Bàn tay ác liệt vô thường gây nên…
Thử xét lại căn nguyên giặc giã
Bởi loài người mất cả lòng nhơn
Thế thì đạo đức hết trơn
Mất sao mất cả chữ Nhơn là người!
Đời như thế mất đời có phải?
Chữ Đời là mãi mãi đời đời
Nhơn từ ấy đạo bền dài
Vĩnh miên trường cửu đạo đây là đời.
Đời không đạo nên đời loạn khổ
Đạo ở đời thật chỗ an vui,
Dài dòng chẳng nói xa xôi
Tiến lên đạo chánh, dẹp lui đường tà.
Cầu học đạo ấy là cầu nguyện
Cầu sao cho phổ biến chúng sanh
Thế gian tất cả hiền lành
Tức thời thế giới hòa bình tự nhiên.
Một lẽ nữa căn nguyên giặc giã
Bởi người đời tham chạ giật giành
Miếng ăn, lẽ sống cho mình
Mà bao kẻ khác điêu linh khốn nàn.
Đạo cứu thế muôn ngàn điều luật
Đây hai điều phương thuật cứu tinh:
Không trộm cắp, không sát sanh
Ấy là hai đấng thần linh hộ trì.
“Nhơn: bất sát” không khi nào giết,
“Sát: bất nhơn” mất biệt tiếng người.
Bao nhiêu loài vật trên đời
Cũng là mạng sống, cũng thời mang thân
Cũng đau đớn chịu phần sanh tử
Nỡ lòng nào bày sự giết ăn
Oái ăm bạc ác vô ngần
Giết thân kẻ khác nuôi thân của mình!
Tâm đã chẳng động tình bi thiết
Mất thiện lương lịm chết cõi lòng
Quen tay giết được đèo bòng
Mạng người đồng loại cũng không ngại ngùng!
Càng tập nhiễm ăn dùng huyết nhục
Tánh tình người lắm lúc đổi thay
Thấm vào cơ thể lâu ngày
Hòa chung chất máu các loài thú muông.
Đời hăng hái say cuồng chém giết
Bởi nung bầu nhiệt huyết bùng sôi
Hồn oan chết thảm khôn nguôi
Thù xưa vương vấn giục xui giặc loàn.
Nay hằng muốn giải oan dứt nghiệp
Phép tu trì cần kíp ban hành
Mỗi người phải cữ sát sanh
Xót thương loài vật lòng lành ăn chay.
Theo luật sống chẳng ai được giết,
Không sanh người, sao diệt mạng người?
Lập nên luật sống ở đời
Bảo tồn mạng sống các loài nhỏ nhen.
Nếu con kiến có quyền được sống
Thì loài người luật rộng biết bao,
Tự do sống mãi bền lâu
Miễn đừng đoản mạng giảm thâu tuổi dài.
Ăn đủ sống mỗi ngày đơn giản
Mễ cốc đều có sẵn khắp nơi,
Cấy cày, trồng tỉa, đua bơi
Ấy là phận sự của người cư gia,
Bậc giải thoát lìa xa nghệ nghiệp
Được nhẹ mình độ tiếp chúng sanh
Hạnh tu Khất Sĩ lữ hành
Mỗi ngày khất thực trì bình giáo khuyên
Mượn pháp ấy làm duyên tế độ
Cho thế trần được chỗ gieo nhơn
Tập lòng bố thí ra ơn
Lòng tham dứt bỏ, đạo chơn hầu gần.
Đã bố thí một lần cả thảy
Lộc của mình để lại cho đời
Ra đi chẳng dính trong người
Mảy may danh lợi, tăm hơi của tiền
Rồi xin lại luân phiên mỗi bữa
Một bát cơm đủ chứa dạ dày
Chẳng dư cất để nhiều ngày
Không hay phung phí tốn xài chi chi.
Người bố thí sau khi mình thí
Nên kẻ đời gắng chí học theo,
Lòng tham làm giặc hiểm nghèo
Hạnh tu bố thí gương treo sửa đời.
Pháp khất thực dạy người bố thí
Cùng dạy mình chơn lý không tham,
Bao giờ dứt tánh mê ham
Muôn ngàn phận sự việc làm đều xong.
Bằng trái lại nếu không huấn tập
Bước ra đời tạo lập thân danh
Ô hô, sự nghiệp tan tành
Lại thêm báo hại chúng sanh khổ sầu!
Trong đời phải cần tu hai pháp
Ăn chay và vui hạp đi xin
Luật nghiêm, giới cấm giữ gìn
Muôn người hòa hiệp như in một người.
Ấy phương pháp lập đời đạo đức
Dẫn loài người đến mức yên vui
Không còn loạn khổ chia phôi
Ủ ê tang tóc, ngậm ngùi đau thương.
Cùng hiệp trí tìm phương cầu nguyện
Cầu xin cho xuất hiện triết nhân
Đảm đang phận sự độ trần
Cao xuê ngôi vị đáng phần Thế Tôn. O
Nam-mô Bổn Sư Thích-Ca Mâu-Ni Phật. O (3 lần)