290/ Ai người cần khổ tu hành
Quyết bỏ vui nhỏ, để dành ngọc châu
Thấy đạo hạnh phúc thanh cao
Bậc trí tự tại vui nào lớn hơn.
291/ Đây chính là con đường chơn
Không gieo đau khổ oán hờn cho ai
Hận thù nuôi chứa miệt mài
Ta vui đâu thể tạo gây quả buồn.
292/ Việc không đáng lại chẳng buông
Còn việc cần thiết như tuồng lãng quên
Tự cao phóng túng nỗi lên
Sao ngăn lậu hoặc đắp nền lên cao.
293/ Người siêng cần mẫn sửa trau
Thường tu quán niệm nhìn vào tự thân
Bỏ đi những việc không cần
Nhận rõ lậu hoặc, tỏ phân hành trì
Thường ngày kiểm soát hành vi
Các pháp bất thiện tức thì lãng xa.
294/ Sao gọi giết mẹ giết cha
Chính trừ ái, mạn, giết vua hai đời
Chấp thường, hay chết mất thôi
Phạm chí đoạn tận thảnh thơi sống còn..
295/ Cha mẹ, hai vua đều chôn
Thường kiến, đoạn kiến quốc dân đầu hàng
Còn Nghi, hổ tướng ái tham
Đều tận diệt sạch chứng hàng Vô sinh.
296/ Đệ tử của đấng thánh minh
Gotama phải ngày đêm dặn lòng
Luôn luôn an trú pháp không
Ai thấy được pháp, nối dòng Như lai.
297/ Tu đúng chánh pháp hiện bày
Sống trong tỉnh thức, am mây cửa tùng
Xứng gọi đệ tử Thế tôn
Bậc thừa tự pháp, tông môn kế thừa.
298/ Vô luận là sáng hay trưa
Tỳ kheo hoà hợp phân chia lợi quyền
Thanh tịnh không sống tự chuyên
Như sữa với nước, chân truyền Bổn sư.
299/Ngày giờ tỉnh giác thực hư
Sắc thân huyễn hoá bây chừ là ai?
Từ không đến có hình hài
Như Lai khai thị vườn nai buổi đầu.
300/ Nhớ ân giáo hoá cao sâu
Pháp luân khai chuyển đạo mầu nở hoa
Đệ tử của Phật Thích Ca
Từ bi làm gốc chan hoà niềm vui.
301/Lạc an trong lúc nói cười
Trí tuệ soi sáng giúp người lìa mê
Thường sống trong chốn sơn khê
Ý vui thiền quán hướng về nội tâm.
302/ Xuất gia đời sống không lầm
Vui bỏ nhà cửa khó khăn chẳng lường
Vui thân hạc nổi không lương
Thương con gà béo cùng đường thịt ngon.
Luân hồi đau khổ dập dồn
Nhà lửa tam giới vui buồn đổi thay
Trẻ thơ vui giỡn không hay
Chớ nên quên lãng kéo dài hiểm nguy.
303/ Người đủ giới đức hành trì
Tín tâm vững chãi, oai nghi rạng ngời
Hương lành lan toả khắp nơi
Chính là tài sản, người trời kính cung.
304/ Hạnh lành chiếu sáng khắp cùng
Dù xa núi tuyết bốn phương rõ nhìn
Người ác tên bắn vào đêm
Gần bên mà vẫn không tìm thấy nhau.
305/ Độc hành độc bộ bước mau
Một mình một cõi thanh tao hương thiền
Tâm không vướng bận thế duyên
Ngồi nằm an trú như nhiên núi rừng.
HT. Thích Minh Châu dịch:
290. ‘Nhờ từ bỏ lạc nhỏ,
Thấy được lạc lớn hơn,
Bậc trí bỏ lạc nhỏ,
Thấy được lạc lớn hơn.”
291. “Gieo khổ đau cho người,
Mong cầu lạc cho mình,
Bị hận thù buộc ràng
Không sao thoát hận thù.”
292. “Việc đáng làm, không làm,
Không đáng làm, lại làm,
Người ngạo mạn, phóng dật,
Lậu hoặc ắt tăng trưởng.”
293. “Người siêng năng cần mẫn,
Thường thường quán thân niệm,
Không làm việc không đáng,
Gắng làm việc đáng làm,
Người tư niệm giác tỉnh,
Lậu hoặc được tiêu trừ.”
294. “Sau khi giết mẹ cha,
Giết hại Vua Sát lỵ,
Giết vương quốc, quần thần
Vô ưu, phạm chí sống.”
295. “Sau khi giết mẹ cha,
Hai vua Bà la môn,
Giết hổ tướng thứ năm
Vô ưu, phạm chí sống.”
296. “Đệ tử Gotama,
Luôn luôn tự tỉnh giác
Vô luận ngày hay đêm,
Thường tưởng niệm Phật Đà.”
297. “Đệ tử Gotama,
Luôn luôn tự tỉnh giác,
Vô luận ngày hay đêm,
Thường tưởng niệm Chánh Pháp”
298. “Đệ tử Gotama,
Luôn luôn tự tỉnh giác,
Vô luận ngày hay đêm,
Thường tưởng niệm Tăng Già.”
299. “Đệ tử Gotama,
Luôn luôn tự tỉnh giác,
Vô luận ngày hay đêm,
Thường tưởng niệm sắc thân.”
300. “Đệ tử Gotama,
Luôn luôn tự tỉnh giác,
Vô luận ngày hay đêm,
Ý vui niềm bất hại.”
301. “Đệ tử Gotama,
Luôn luôn tự tỉnh giác,
Vô luận ngày hay đêm,
Ý vui tu thiền quán.”
302. “Vui hạnh xuất gia khó,
Tại gia sinh hoạt khó,
Sống bạn không đồng, khổ,
Trôi lăn luân hồi, khổ,
Vậy chớ sống luân hồi,
Chớ chạy theo đau khổ.”
303. “Tín tâm, sống giới hạnh
Đủ danh xưng tài sản,
Chỗ nào người ấy đến,
Chỗ ấy được cung kính.”
304. “Người lành dầu ở xa
Sáng tỏ như núi tuyết,
Người ác dầu ở gần
Như tên bắn đêm đen.”
305. “Ai ngồi nằm một mình.
Độc hành không buồn chán,
Tự điều phục một mình
Sống thoải mái rừng sâu.”