320/ Khi voi ra giữa chiến trường
Tên bay đạn lạc bốn phương tấn vào
Thế trần tà ác xôn xao
Như Lai cũng phải xông vào hiểm nguy.
321/ Voi kia huấn luyện kiên trì
Ngựa chuyên vua cưỡi đến đi an bình
Tối cao giữa đám quần sinh
Nguyền rủa phỉ báng giữ mình vô can.
322/ Con ngựa thuần chủng đảm đang
La kia giống tốt gánh mang chẳng nề
Voi ngà uy dũng khỏi chê
Người tự điều phục mọi bề hanh thông.
323/ Thuyền kia khéo lái xuôi dòng
Vượt qua ghềnh thác chỉ cần tài công
Tự điều thành tựu ước mong
Mọi phương tiện tốt cũng không hơn người.
324/ Con voi dục chẳng tự nguôi
Nỗi lên ham muốn bỏ liều không ăn
Trói buộc thú tính khó khăn
Rừng xanh nghĩ nhớ tình nhân bầy đàn.
325/ Người ngu thích ngủ ham ăn
Như heo lăn giữa tiểu phân nằm dài
Khi cân đủ ký phân thây
Người mê phải chịu nhập thai luân trầm.
326/ Trước vì thiếu trí loạn tâm
Chạy theo dục lạc, xoay vần ái ân
Nay học theo pháp thượng nhân
Thuần phục sợ móc, voi vâng lời Nài.
327/ Lỡ chân voi bị sa lầy
Tự mình chống đỡ thân này thoát nguy
Vui trong cảnh giới vô vi
Bậc trí thoát khỏi thành trì chấp mê.
328/ Gặp được thiện hữu đề huề
Sống chung học hỏi , mọi bề lo toan
Quý thay gặp được bạn vàng
Vui trong chánh niệm lạc an thoả lòng.
329/ Nếu không gặp bạn trí thông
Cùng nhau vượt chốn bụi hồng lãng du
Như vua bỏ nước, quân nhu
Thà sống cô độc ẩn cư núi rừng.
Voi kia cũng thế ung dung
Rời đàn sướng khổ không cùng với nhau.
330/ Một mình xa chốn lao xao
Vui cùng thiện pháp trăng sao bạn đường
Kẻ ngu nhất quyết không nương
Vô tư sáng kệ chiều kinh thoát trần
Như voi một cõi một thân
Tự do tắm suối trong ngần thảnh thơi.
331/ Vui thay, cần bạn trong đời
Sống mà biết đủ rong chơi thoả lòng
Đức dày có chết cũng mong
Vì khổ đã đoạn, vui không tiếc gì.
332/ Vui thay, hiếu mẹ nhớ ghi
Thờ cha trọn đạo Kinh Thi chép rành
Sa môn phụng sự phước sanh
Kính lễ Hiền Thánh quả lành, vui thay.!
333/ Trẻ già giữ giới thẳng ngay
Đức tin không chuyển vui ngày thành công
Vui thay, tuệ giác viên thông
Vui thay, ác đoạn vun trồng quả chơn.
HT. Thích Minh Châu dịch:
320. “Ta như voi giữa trận,
Hứng chịu cung tên rơi,
Chịu đựng mọi phỉ báng.
Ác giới rất nhiều người.”
321. “Voi luyện, đưa dự hội,
Ngựa luyện, được vua cưỡi,
Người luyện, bậc tối thượng
Chịu đựng mọi phỉ báng.”
322. “Tốt thay, con la thuần,
Thuần chủng loài ngựa Sin.
Đại tượng, voi có ngà.
Tự điều mới tối thượng.”
323. “Chẳng phải loài cưỡi ấy,
Đưa người đến Niết bàn,
Chỉ có người tự điều,
Đến đích, nhờ điều phục.”
324. “Con voi tên Tài Hộ,
Phát dục, khó điều phục,
Trói buộc, không ăn uống.
Voi nhớ đến rừng voi.”
325. “Người ưa ngủ, ăn lớn
Nằm lăn lóc qua lại,
Chẳng khác heo no bụng,
Kẻ ngu nhập thai mãi.”
326. “Trước tâm này buông lung,
Chạy theo ái, dục, lạc.
Nay Ta chánh chế ngự,
Như cầm móc điều voi.”
327. “Hãy vui không phóng dật,
Khéo phòng hộ tâm ý.
Kéo mình khỏi ác đạo,
Như voi bị sa lầy.”
328. “Nếu được bạn hiền trí
Đáng sống chung, hạnh lành,
Nhiếp phục mọi hiểm nguy
Hoan hỷ sống chánh niệm.”
329. “Không gặp bạn hiền trí.
Đáng sống chung, hạnh lành
Như vua bỏ nước bại,
Hãy sống riêng cô độc,
Như voi sống rừng voi.”
330. “Thà riêng sống một mình,
Không kết bạn người ngu.
Độc thân, không ác hạnh
Sống vô tư vô lự,
Như voi sống rừng voi.”
331. “Vui thay, bạn lúc cần !
Vui thay, sống biết đủ,
Vui thay, chết có đức !
Vui thay, mọi khổ đoạn.”
332. “Vui thay, hiếu kính mẹ,
Vui thay, hiếu kính cha,
Vui thay, kính Sa môn,
Vui thay, kính Hiền Thánh.”
333. “Vui thay, già có giới !
Vui thay, tín an trú !
Vui thay, được trí tuệ,
Vui thay, ác không làm.”