334/ Người nào đời sống buông lung
Ái tăng,dục trưởng cùng chung một giòng
Như vượn nhảy khắp tây đông
Chuyền cây tham trái xoay vòng tử sinh.
335/ Buộc ràng vì bởi vô minh
Khổ đau tăng trưởng ái tình bủa vây
Như mưa ngập đất cỏ dầy
Tốt xanh cành lá gốc sâu khó đào.
336/ Ai người biết sợ thương đau
Ái dục dứt bỏ, khổ sầu viễn ly
Còn gì đâu để ưu bi
Lá sen nước đổ có gì luyến lưu.
337/ Này hỡi, các vị Tỳ khưu
Lắng nghe ta dạy chớ nuôi dục tình
Tâm ái không để khởi sinh
Phải nhổ tận gốc, bóng hình cũng tiêu
Thiên ma không thể cợt trêu
Như dòng nước lũ cuốn theo bọt bèo.
338/ Chặt cây như chặt giây leo
Gốc còn nguyên đó chồi theo trưởng thành
Ngủ ngầm chờ dịp phát sanh
Gốc ái còn đó lớn nhanh khổ hoài.
339/ Ba mươi sáu dòng ái này
Cuốn trôi người đến thương vay khóc hờ
Cuộc đời không đẹp như mơ
Nhận chìm bao kẻ hững hờ vô tâm.
340/ Ai thấy ái dục nẩy mầm
Như giây leo mọc vươn tràn khắp nơi
Nhanh tay đoạn gốc hết đời
Giây khô, ái cạn, sầu vơi, tuệ cường.
341/ Thế gian ngũ dục còn vương
Hân hoan sum họp, đoạn trường biệt ly
Sanh già từng bước đến kỳ
Đố ai thoát khỏi bài thi cuối cùng.
342/ Như con thỏ đẹp vẫy vùng
Khi sa lưới rập vô phương thoát nàn
Người kia bị ái buộc ràng
Như lưới trói chặt muôn ngàn sợi dây
Chịu đau chịu khổ dài dài
Rối loạn sợ hãi biết ai thế phần.
343/ Cứ bò trong bẩy loanh quanh
Thỏ như người phải dự phần đớn đau
Đều do ái dục dẫn đầu
Tỳ kheo biết vậy quán sâu dứt trừ.
344/ Rời nhà vì muốn đi tu
Muốn ra khỏi chốn ngục tù trói trăn
Khi làm một kẻ du tăng
Xuất gia đâu chỉ thoát phăng cửa nhà
Không lìa bản ngã chấp ta
Tham danh cố vị ở nhà như xưa.
345/ Khách về không được vì mưa
Những giây trói buộc khó ngừa được tham
Sắt, cây ngăn cản là lầm
Vợ con, tài sắc chắc trăm phần bền.
346/ Giây tơ siết chặt vì mềm
Kéo trì người ngỡ thật êm ái nằm
Không dừng xây mộng trăm năm
Trói vào bể ái nguồn ân thật bền
Luân trầm tam giới xuống lễn
Xuất gia chánh nghĩa một lần thoát ra.
347/ Còn tu chỉ ra khỏi nhà
Như con nhện ấy tự sa lưới mành
Buộc ràng trong lưới mình sanh
Người say đắm dục xây thành trói ngăn
Bậc trí tất cả không màng
Lợi danh, tình ái thoát vòng nổi trôi.
348/ Một khi đã dứt bỏ rồi
Duyên xưa không nhớ, hiện thời lãng quên
Ngày mai mây trắng bồng bềnh
Hỏi chi ngày tháng, trăng lên mấy lần.
349/ Nếu ai tâm ý phân vân..
Tự mình luyến ái đã ngăn lối về
Hạnh phúc càng hưởng càng mê
Lưới tình trói chặt bốn bề tai ương.
350/ Khéo tu quán bất tịnh thường
Chán thân tứ đại chẳng vương niệm tà
Ý thanh tịnh, diệt tâm ma
An vui thực tại, xuất gia nghĩa huyền.
351/ Con đường gây tạo nghiệp duyên
Đã đi qua hết não phiền còn đâu,
Tử sinh Ta đã rút cầu
Thuyền về bến giác, đò sau cuối cùng.
352/ Giờ đây mới thật ung dung
Ở trong trần cảnh mà không nhiễm trần
Mượn lời diễn ý độ nhân
Tuỳ Theo thứ lớp thiện căn mỗi người.
Phương tiện du hoá khắp nơi,
Nương thân tứ đại kết bồi thiện duyên.
Chúng sanh quy ngưỡng pháp truyền,
Đại nhân danh xứng, an nhiên mãn phần.
353/ Hiểu thông khắp chốn hồng trần
Tự mình, tìm pháp giải thông chấp lầm
Qua bao ức kiếp tối tăm
Giờ đây thấy rõ nguồn căn luân hồi.
Thắng trí tự thành tựu thôi!
Bồ đề Đại giác, cao ngôi không Thầy.
354/ Pháp này trao tại vườn Nai !
Đủ duyên trọn lãnh, vị này tối cao !
Pháp hỷ , sung mãn tuôn trào !
Ái diệt, tối thắng khổ đau không còn !
355/ Tài sản ngục tù vàng son
Người ngu thoả thích lại còn kéo lôi,
Cá kia chết bởi tham mồi
Ai không mắc cạn, thuyền trôi đến bờ.
356/ Tham lam hại kẻ mộng mơ
Ruộng đầy cỏ dại khiến cho thất mùa,
Quả lành đâu phải tìm mua
Thành kính bố thí bậc ngừa nhiễm tham.
357/ Cúng dường chớ khởi lòng sân
Bao nhiêu phước đức một lần tiêu tan,
Vườn hoang cỏ dại điêu tàn
Chăm sóc cần đến, muôn ngàn cống dâng..
358/ Một lòng tấn đạo nghiêm thân
Nhổ đi cỏ dại phải cần nhiệt tâm,
Si mê tăm tối sai lầm
Nhờ đèn trí tuệ căn trần rỗng soi.
359/ Dục tham đã dứt đoạn rồi
Thong dong tỉnh toạ bên đồi tịch liêu,
Cúng dường quả phước bao nhiêu
Thành bậc Giác Ngộ, thương yêu vạn loài.
HT. Thích Minh Châu dịch:
334. “Người sống đời phóng dật,
Ái tăng như giây leo.
Nhảy đời này đời khác,
Như vượn tham quả rừng.”
335. “Ai sống trong đời này,
Bị ái dục buộc ràng
Sầu khổ sẽ tăng trưởng,
Như cỏ Bi gặp mưa.”
336. “Ai sống trong đời này
Ái dục được hàng phục
Sầu rơi khỏi người ấy
Như giọt nước lá sen.”
337. “Đây điều lành Ta dạy,
Các người tụ họp đây.
Hãy nhổ tận gốc ái
Như nhổ gốc cỏ Bi.
Chớ để ma phá hoại,
Như giòng nước cỏ lau.”
338. “Như cây bị chặt đốn,
Gốc chưa hại vẫn bền
Ái tùy miên chưa nhổ,
Khổ này vẫn sanh hoài.”
339. “Ba mươi sáu dòng Ái,
Trôi người đến khả ái.
Các tư tưởng tham ái.
Cuốn trôi người tà kiến.”
340. “Dòng ái dục chảy khắp,
Như giây leo mọc tràn,
Thấy giây leo vừa sanh,
Với tuệ, hãy đoạn gốc.”
341. “Người đời nhớ ái dục,
Ưa thích các hỷ lạc.
Tuy mong cầu an lạc,
Chúng vẫn phải sanh già.”
342. “Người bị ái buộc ràng,
Vùng vẫy và hoảng sợ,
Như thỏ bị sa lưới.
Chúng sanh ái trói buộc,
Chịu khổ đau dài dài.”
343. “Người bị ái buộc ràng,
Vùng vẫy và hoảng sợ,
Như thỏ bị sa lưới.
Do vậy vị tỷ kheo,
Mong cầu mình ly tham
Nên nhiếp phục ái dục.”
344. “Lìa rừng lại hướng rừng
Thoát rừng chạy theo rừng.
Nên xem người như vậy,
Được thoát khỏi buộc ràng.
Lại chạy theo ràng buộc.”
345. “Sắt, cây, gai trói buộc
Người trí xem chưa bền.
Tham châu báu, trang sức
Tham vọng vợ và con.”
346. “Người có trí nói rằng:
“Trói buộc này thật bền.
Rì kéo xuống, lún xuống,
Nhưng thật sự khó thoát.
Người trí cắt trừ nó,
Bỏ dục lạc, không màng.”
347. “Người đắm say ái dục
Tự lao mình xuống dòng
Như nhện sa lưới dệt.
Người trí cắt trừ nó,
Bỏ mọi khổ, không màng.”
348. “Bỏ quá, hiện, vị lai,
Đến bờ kia cuộc đời,
Ý giải thoát tất cả,
Chớ vướng lại sanh già.”
349. “Người tà ý nhiếp phục,
Tham sắc bén nhìn tịnh,
Người ấy ái tăng trưởng,
Làm giây trói mình chặt.”
350. “Ai vui, an tịnh ý,
Quán bất tịnh, thường niệm,
Người ấy sẽ diệt ái,
Cắt đứt Ma trói buộc.”
351. “Ai tới đích, không sợ,
Ly ái, không nhiễm ô
Nhổ mũi tên sanh tử,
Thân này thân cuối cùng.”
352. “Ái lìa, không chấp thủ.
Cú pháp khéo biện tài
Thấu suốt từ vô ngại,
Hiểu thứ lớp trước sau.
Thân này thân cuối cùng
Vị như vậy được gọi,
Bậc Đại trí, đại nhân.”
353. “Ta hàng phục tất cả,
Ta rõ biết tất cả,
Không bị nhiễm pháp nào.
Ta từ bỏ tất cả
Ái diệt, tự giải thoát.
Đã tự mình thắng trí,
Ta gọi ai thầy ta ?”
354. “Pháp thí, thắng mọi thí !
Pháp vị, thắng mọi vị !
Pháp hỷ, thắng mọi hỷ !
Ái diệt, dứt mọi khổ !”
355. “Tài sản hại người ngu.
Không người tìm bờ kia
Kẻ ngu vì tham giàu,
Hại mình và hại người.”
356. “Cỏ làm hại ruộng vườn,
Tham làm hại người đời.
Bố thí người ly tham,
Do vậy được quả lớn.”
357. “Cỏ làm hại ruộng vườn,
Sân làm hại người đời.
Bố thí người ly sân,
Do vậy được quả lớn.”
358. “Cỏ làm hại ruộng vườn,
Si làm hại người đời,
Bố thí người ly si,
Do vậy được quả lớn.”
359. “Cỏ làm hại ruộng vườn,
Dục làm hại người đời.
Bố thí người ly dục,
Do vậy được quả lớn.”