Sư phụ suốt 50 năm tu học làm đạo .công quả ,xây chùa và thuyết pháp cũng tương đối là được cho là có thành tựu nho nhỏ đối với 1 vị sư có gia đình xuất thân miền quê ít học. Thế nhưng nói về phương diện phúc duyên để độ chúng xuất gia thì số lượng học trò chỉ đủ đếm được trên đầu ngón tay trong ấy có Sa di ni Liên Thiện lại là người lớn tuổi nhất gần 1 thế kỷ tồn tại trong cuộc đời và trãi qua bao triều đại thăng trầm ở quê hương VN rồi mấy chục năm cuối đời lại quy y xuất gia với một ông sư phụ kém tài thiếu đức. Có lẽ sự già cả và lớn tuổi của cô Liên Thiện nhằm bù đắp lại cái non nớt ít ỏi của nhân duyên độ chúng của Bổn sư mình.
Đã từ lâu rồi mõi lần sắp đi đâu xa là Sư Phụ đều dành 1 vài giờ để đi thăm những đệ tử già yếu sắp đi xa. Vì sợ rằng nếu mình không có mặt thì những đệ tử lớn tuổi sẽ tủi thân vì nghĩ rằng Sư phụ không nhớ đến những người mà thời gian và cuộc sống sắp bị bỏ quên, để cô đơn đi vào cõi vĩnh hằng. Trong bốn vị đệ tử ở Úc đã từng theo Sư phụ xuất ngoại lần đầu tiên 22 năm về trước là Cụ Tâm Hiền, Minh Ngọc. Tỉnh Ngọc và Liên Thiện. Các cụ đã lần lượt bỏ Sư phụ mà ra đi, đầu tiên là cụ Tâm Hiền 2009.cụ Minh Ngọc 2018,cụ Tỉnh Ngọc 2021 và rồi lần này cụ Liên Thiện 2022. Biết ngày nào đến phiên Sư phụ sẽ nối gót theo các cụ già thân yêu của mình?
Sư phụ gọi sa di ni Liên Thiện là cụ Thiện vì cụ rất gần gủi với ông Thầy xuất gia của mình và thật sự rất thương quý ông Thầy chỉ đáng tuổi con mình, nhưng cụ là người rất nghiêm túc trong vai trò đệ tử, tôn sư trọng đạo chứ không cậy vào tuổi cao của mình mà sao lãng bổn phận của một người đệ tử xuất gia. Tăng đoàn điều cụ đi đâu thì tuân thủ đến đó ở và làm tròn bổn phận. Tinh tấn sớm tối công phu và thường phát tâm Lễ Phật sám hối 1 mình trên chánh điện dù tuổi đã 90. Sư Phụ thường hãnh diện về người học trò già mà không yếu này và thường lấy cụ làm mô hình để sách tấn cho Tăng Ni và chư Phật tử nam nữ trong thiền viện. Trọn cuộc đời của cụ từ khi được sinh ra đã chọn mảnh đất miền Tây Nam giàu phù sa và hiền hòa thân ái, khi quy y cửa Đạo cụ cũng có pháp danh xứng hợp với con người của mình, hiền lành bình dị và tốt bụng hơn cả một người mẹ miền Nam.Hơn mấy mươi năm khi còn là cư sĩ Phật tử cụ ăn chay trường niệm Phật hằng đêm và ngày thì đi đến các chùa để công quả, nhưng năm tuổi đã 80 cụ xin vào ở luôn trong Thiền viện Minh Quang để làm Tịnh nhơn.Khi được phú pháp xuất gia cụ lại được thọ ký Pháp tự là Tịnh Thiện rồi khi được khoác màu áo vàng của người Sa di Ni cụ được chuyển Pháp danh giới tử Liên Thiện. Tăng Ni hay Phật tử trong hơn 25 năm sinh hoạt hay tiếp xúc với cụ ở các tiểu bang đều cảm nhận được sự hài hòa bao dung và thân ái thật xứng hợp với Pháp danh từ khi còn là cư sĩ tại gia đến khi xuất gia của cụ là Lành là Thiện.
Cụ Thiện ơi! Sư Phụ kể sơ lược cuộc đời tu học ngắn ngủi làm đệ tử Sư Phụ, xuất gia muộn vì tuổi già nhưng lại có một thành tựu lớn trong nhân cách như những Ni chúng xuất gia lâu ngày và để lại tấm gương sáng và bài học sâu lắng cho các vị Tăng Ni trẻ tuổi của Sư Phụ. Cảm ơn đệ tử thân yêu đã làm sáng danh Sư Phụ của mình vì Sư Phụ biết rõ lúc nào đệ tử trong thâm tâm cũng lo lắng, quý trọng và thương kính Sư phụ như một người con và lại là một người Thầy. Vậy mà Cụ lại đành bỏ Sư phụ mà đi lúc Sư phụ có việc phải đi xa…chỉ 1 đêm thôi mà cũng không muốn chờ đợi.. có lẽ đệ tử muốn theo cùng Sư phụ về lại quê mẹ thật sự của mình sinh ra và lớn lên miền Tây nam thân ái lần sau cùng, hay là cụ không nỡ nhìn thấy thân xác của người mẹ già ốm o được tiễn đưa vào cát bụi…chắc chắn cụ đã hiểu Sư Phụ mình cao lớn nhưng tâm tư mềm yếu lắm,chắc sẽ chịu nhiều đau đớn dằn vặt nhiều ngày. Thôi thì hãy để cho người đi xa khuất mắt và công việc trọn vẹn lấp đầy khoản trống của người đệ tử thân yêu 1 lần ra đi vĩnh viễn không về..
Tâm sự vài lời với Cụ lần cuối để lòng Sư Phụ bớt đi áy náy vì không được tự thân tiễn đưa đệ tử của mình ( dù trong đêm sám hối Sư phụ đã thay mặt học trò để sám hối và cầu nguyện cho đệ tử đã thật sự hạnh phúc trở về với Phật, chắc chắn gần 1 thế kỷ mang cái thân tứ đại với cuộc trần gian này cụ đã quá mệt mỏi.Nên với cụ hay với Sư phụ đều là 1 sự buông bỏ hạnh phúc. Sư Phụ không nói nhiều nữa cho cụ thêm nặng lòng hãy để cho cụ thật nhẹ, thật nhẹ để bay cao, bay xa và thanh thản nhẹ nhàng. Trân quý tiễn biệt cụ Thiện thân yêu của Sư Phụ.
Viết từ quê hương đất mẹ VN
HT Viện Chủ Thích Minh Hiếu