Sầu lên chiếc lá úa vàng
Đời là cơn lốc lang thang vô thường
Thầy trò tình nghĩa tơ hương,
Trăm năm biết có còn vương vấn gì?
Thôi thì để lại vần thi
Bụi trần dẫu có xóa đi cũng là…
Cửa thiền Thầy học tâm ca
Đường trần con phải bôn ba nợ đời.
Vầng trăng cứ mãi đầy vơi
Hoài thương chiếc lá nhẹ rơi bên đường.
Tương lai diệu viễn mờ sương
Tình người rồi cũng đoạn trường chia ly.
Đời Thầy trong một chữ đi..
Đi từ vạn kỷ… đi về vô lai..
Ngàn năm tiều tụy hình hài
Có không còn mất cánh mai mỉm cười.
Hư không nửa mảnh sao rơi,
Rơi trong vô thủy vang lời pháp âm.
Rừng lau môi nở thì thầm…
Mới hay muôn pháp an tâm tự mình.
Say chi thế sự nhục vinh
Đắm chi huyễn mộng vô minh kiếp người
Đời như một cánh hoa tươi,
Sáng khoe bóng sắc chiều rơi bên hồ.
Lỡ đàn mộng cảnh hư vô
Tình sầu chôn chặt bên mồ thời gian,
Nửa bầu vũ trụ hành trang
Đường về Cực lạc mênh mang bóng chiều.
Độc hành sa mạc cô liêu.
Đời Thầy là vậy viết nhiều cũng thôi…
Viết cho những học trò bé tí… đông 80
Viễn Ly