221/ Khen thay kẻ vượt tham sân
Như đò qua khỏi sóng ngầm vực sâu.
Buông neo tìm bến vô cầu
Thỏng tay đứng ngắm bờ lau an bình.
222/ Như xe tuột dốc tử sinh
Nước sôi khói bốc, giữ minh bình tâm.
Dừng chân khỏi dốc hận sân,
Khác xa người chỉ dự phần mang danh.
223/ Pháp cú đối trị dạy rành
Bố thí hành thiện, phước sanh lộc nhiều.
Bao dung buồn giận oán tiêu
Chánh hạnh hoá giải mọi điều hiểm nguy.
224/ Chánh ngữ, chánh nghiệp tu trì
Sống đời thanh bạch từ bi giúp người.
Tâm hồn như đoá hoa tươi
Con đường thiên giới mĩm cười hân hoan.
225/ Tinh cần phiền não tiêu tan,
Từ hiền đến thánh dễ dàng đi qua.
Trí nhìn thế giới không hoa
Bát nhã vô thượng, thăng toà vô sanh.
226/ Mắt nhìn biển cả trời xanh
Ngày đêm tỉnh thức pháp lành huân tu.
Lậu hoặc phiền não che mù
Giờ đây rực sáng chân như Niết Bàn.
227/ Tu Lại này, miệng thế gian,
Khen chê dù muốn cấm ngăn cũng thừa.
Nói nhiều, nói ít, từ xưa,
Thậm chí yên lặng có vừa lòng đâu.
Tâm người thắc mắc câu mâu
Trọn đời đi biển mò châu khác gì?
228/ Có ai trọn kiếp bị chê
Xưa nay ai được trọn bề tán dương.
Vị lai phân biệt tỏ tường
Thế gian tương đối khôn lường khen chê.
229/ Mặt trời sáng giữa trưa hè
Mặt trăng toả rạng bốn bề thanh lương
Uy quyền ngôi vị đại vương
Bậc trí đinh tuệ giới đường oai nghi.
230/ Khác chăng kẻ trí người si
Phàm phu tăm tối cần gì lời khen ?
Phạm hạnh cao viễn ai bằng
Chư thiên các cõi tâm hằng kính tin.
231/ Giữ thân trong sạch băng trinh,
Tránh xa ác đạo tôn vinh hạnh từ.
Nhu hoà khoác áo thân tu
Quyết tâm xô vẹt mây mù thế gian.
232/ Giữ lời tín nghĩa ngàn vàng
Nhẹ nhàng như gió xuân tràn toả hương.
Sen khai lời đẹp tiếng thơm
Pháp âm sực tỉnh nguồn cơn trở về.
233/ Giữ ý không lạc cảnh mê
Vọng tâm phòng hộ như đê vững bền.
Cho dù giông bão ngày đêm,
Ý lành quyết nghĩ một niềm thanh cao.
234/ Ba nghiệp trong sạch làu làu,
Tham sân từ bỏ bước vào cửa không.
Thành bậc đại trí dung thông,
Thanh lọc lậu hoặc vừng đông hiển bày.
HT. Thích Minh Châu dịch:
221. “Bỏ phẫn nộ, ly mạn,
Vượt qua mọi kiết sử,
Không chấp trước danh sắc.
Khổ không theo vô sản.”
222. “Ai chận được phẫn nộ,
Như dừng xe đang lăn,
Ta gọi người đánh xe,
Kẻ khác, cầm cương hờ.”
223. “Lấy không giận thắng giận,
Lấy thiện thắng không thiện,
Lấy thí thắng xan tham,
Lấy chơn thắng hư ngụy.”
224. “Nói thật, không phẫn nộ,
Của ít, thí người xin,
Nhờ ba việc lành này,
Người đến gần thiên giới.”
225. “Bậc hiền không hại ai,
Thân thường được chế ngự,
Đạt được cảnh bất tử,
Đến đây, không ưu sầu.”
226. “Những người thường giác tỉnh,
Ngày đêm siêng tu học,
Chuyên tâm hướng Niết Bàn,
Mọi lậu hoặc được tiêu.”
227. “A-tu-la, nên biết,
Xưa vậy, nay cũng vậy,
Ngồi im, bị người chê,
Nói nhiều bị người chê.
Nói vừa phải, bị chê.
Làm người không bị chê,
Thật khó tìm ở đời.”
228. “Xưa, vị lai, và nay,
Đâu có sự kiện này,
Người hoàn toàn bị chê,
Người trọn vẹn được khen.”
229. “Sáng sáng, thẩm xét kỹ.
Bậc có trí tán thán.
Bậc trí không tỳ vết,
Đầy đủ giới định tuệ.”
230. “Hạnh sáng như vàng ròng,
Ai dám chê vị ấy ?
Chư thiên phải khen thưởng,
Phạm Thiên cũng tán dương”.
231. “Giữ thân đừng phẫn nộ,
Phòng thân khéo bảo vệ,
Từ bỏ thân làm ác,
Với thân làm hạnh lành.”
232. “Giữ lời đừng phẫn nộ,
Phòng lời, khéo bảo vệ,
Từ bỏ lời thô ác,
Với lời, nói điều lành.”
233. “Giữ ý đừng phẫn nộ,
Phòng ý, khéo bảo vệ,
Từ bỏ ý nghĩ ác,
Với ý, nghĩ hạnh lành.’
234. “Bậc trí bảo vệ thân,
Bảo vệ luôn lời nói
Bảo vệ cả tâm tư,
Ba nghiệp khéo bảo vệ.”