235/ Thân ngươi như chiếc lá vàng,
Thoảng cơn gió nhẹ thu sang rụng rời.
Tuyền đài chốn ấy xa chơi
Tư lương chẳng có, rả rời thân tâm.
236/ Hãy mau tỉnh giấc mê lầm
Dựng xây hải đảo, loại phần nhiễm ô.
An nhiên giữa chốn hải hồ
Chư thiên cảnh giới bến bờ không xa.
237/ Con đường đến chốn tha ma
Diêm Vương định ước canh ba khó dời.
Đường dài không chốn nghỉ ngơi
Trăng tay mình trống biết nơi đâu về?
238/ Đừng theo vọng thức rủ rê
Tự mình nương tựa cận kề chơn tâm.
Tinh cần đóng chặt sáu căn
Lậu hoặc dứt sạch, tử sanh ở ngoài.
238/Bước đầu từng chút đổi thay
Sát na chuyển hoá tháng ngày sạch trong.
Lược bụi nhơ, lấy vàng ròng
Tịnh trừ cấu uế rỗng không Thánh hiền.
240/ Sống lợi dưỡng quá tự chuyên,
Tự thân chút lấy ưu phiền không xa.
Như sét từ sắt sanh ra
Lại ăn lấy sắt, thấy mà sợ thay.
241/ Biếng lười tụng kinh không hay,
Nhà không dọn quét mỗi ngày uế nhơ.
Sắc không chăm sóc bơ phờ
Chủ không phòng hộ, trộm quơ hết rồi.
242/ Đàn bà tà hạnh nhơ hôi
Bố thí nhơ bẩn khiến người xan tham.
Ác hạnh làm nhớp thế gian
Cả hai đời phải chịu ngàn đắng cay.
243/ Nguồn gốc chính, vô minh này
Đã che lấp tuệ, đã bày bể dâu.
Tỳ kheo thuyền trí lướt mau
Thành bậc vô nhiễm một màu sạch không.
244/ Dễ thay, với kẻ dối lòng
Sống như lũ quạ đầu sông kiếm mồi.
Huyênh hoang tranh thịt thây trôi,
Ăn dơ liều lĩnh, coi trời bằng vung.
245/ Khó thay, sống hạnh khiêm cung
Khoác áo tàm quý, đức trong hạnh ngoài,
Thanh tịnh vui cầu thẳng ngay
Như trăng chiếu sáng trời mây lặng tờ.
246/ Ai sống chìm trong bùn nhơ
Sát sanh trộm cướp, mắt mờ lửa tham.
Vợ người trăng gió bên thêm
Nói dối che lấp, chẳng làm điều sai.
247/ Rượu chè sáng xỉn chiều say
Cuộc sống buông thả, không hay trễ rồi.
Chính tự mình chôn mình thôi
Đời nầy vùi lấp nấm mồ thế gian.
248/ Thế nên, này hỡi Thiện nam !
Nếu không chế ngự muốn ham khổ đời,
Lâu dài khổ chẳng hề vơi
Lìa ngay phi pháp, ác rời đường tu.
249/ Thấy người hoan hỷ suy tư
Phát tâm bố thí lòng từ mở khai
Đức tin người gieo hạt dày
Sanh tâm bất mãn những ai cúng dường
Ăn uống đầy đủ khinh thường
Ngày đêm tâm phải chịu vương khổ nàn.
250/ Nếu ai muốn dứt bất an
Đào ngay gốc rễ gian tham tị hiềm,
Tâm không ganh ghét an nhiên
Ngày đêm tự tại, trú thiền đạt chân.
251/ Lửa nào mạnh hơn lửa tham !
Chấp nào kiên cố hơn sân một toà !
Lưới tình mê dắm khó qua !
Yêu thương lặn hụp ái hà cuộn trôi.!
252/ Dễ thay, tìm thấy lỗi người
Bới lông tìm vết, gạo xôi trấu đầy,
Lỗi mình nhìn thấy, khó thay
Khéo tay che mắt dấu bài kẻ gian.
Lỗi người ta đếm trăm ngàn
Còn mình chẳng tính, một hàng thẳng ngay.
253/ Lại còn chỉ trích người sai
Như mình vô tội, lỗi dày nghiệp tăng,
Nẻo về Thánh đạo cách ngăn
Đường theo thế cuộc lại gần một bên.
254/ Hư không chẳng dấu chân chim
Ngoài chánh pháp Phật, đừng tìm Sa môn.
Chúng sanh ưa thích đa ngôn
Như lai cảnh giới không còn thị phi.
255/ Trời xanh dầu có đến đi
Không có dấu vết, hữu vi đâu còn,
Chánh pháp mới sanh Sa môn
Chơn lý chư Phật trường tồn thế gian.
HT. Thích Minh Châu dịch:
235. “Ngươi nay giống lá héo,
Diêm sứ đang chờ ngươi,
Ngươi đứng trước cửa chết,
Đường trường thiếu tư lương.”
236. “Hãy tự làm hòn đảo,
Tinh cần gấp, sáng suốt.
Trừ cấu uế, thanh tịnh,
Đến Thánh địa chư Thiên.”
237. “Đời ngươi nay sắp tàn,
Tiến gần đến Diêm Vương.
Giữa đường không nơi nghỉ,
Đường trường thiếu tư lương.”
238. “Hãy tự làm hòn đảo,
Tinh cần gấp sáng suốt.
Trừ cấu uế, thanh tịnh,
Chẳng trở lại sanh già.”
239. “Bậc trí theo tuần tự.
Từng sát na trừ dần.
Như thợ vàng lọc bụi
Trừ cấu uế nơi mình.”
240. “Như sét từ sắt sinh,
Sắt sanh lại ăn sắt,
Cũng vậy, quá lợi dưỡng
Tự nghiệp dẫn cõi ác.”
241. “Không tụng làm nhớp kinh,
Không đứng dậy, bẩn nhà,
Biếng nhác làm nhơ sắc,
Phóng dật uế người canh”
242. “Tà hạnh nhơ đàn bà,
Xan tham nhớp kẻ thí,
Ác pháp là vết nhơ,
Đời này và đời sau.”
243. “Trong hàng cấu uế ấy,
Vô minh, nhơ tối thượng,
Đoạn nhơ ấy, tỷ kheo,
Thành bậc không uế nhiễm.”
244. “Dễ thay, sống không hổ
Sống lỗ mãng như quạ,
Sống công kích huênh hoang,
Sống liều lĩnh, nhiễm ô.”
245. “Khó thay, sống xấu hổ,
Thường thường cầu thanh tịnh.
Sống vô tư, khiêm tốn,
Trong sạch và sáng suốt.”
246. “Ai ở đời sát sinh,
Nói láo không chân thật,
Ở đời lấy không cho,
Qua lại với vợ người.”
247. “Uống rượu men, rượu nấu,
Người sống đam mê vậy,
Chính ngay tại đời này,
Tự đào bới gốc mình.”
248. “Vậy người, hãy nên biết,
Không chế ngự là ác.
Chớ để tham phi pháp,
Làm người đau khổ dài.”
249. “Do tín tâm, hỷ tâm
Loài người mới bố thí.
Ở đây ai bất mãn
Người khác được ăn uống,
Người ấy ngày hoặc đêm,
Không đạt được tâm định ?”
250. “Ai cắt được, phá được,
Tận gốc nhổ tâm ấy.
Người ấy ngày hoặc đêm,
Tất đến được tâm định.”
251. “Lửa nào bằng lửa tham !
Chấp nào bằng sân hận !
Lưới nào bằng lưới si !
Sông nào bằng sông ái !”
252. “Dễ thay thấy lỗi người,
Lỗi mình thấy mới khó.
Lỗi người ta phanh tìm,
Như sàng trấu trong gạo,
Còn lỗi mình, che đậy,
Như kẻ gian dấu bài.”
253. “Ai thấy lỗi của người,
Thường sanh lòng chỉ trích,
Người ấy lậu hoặc tăng,
Rất xa lậu hoặc diệt.”
254. “Hư không, không dấu chân,
Ngoài đây, không sa môn,
Chúng sanh thích hý luận,
Như lai, hý luận trừ.”
255. “Hư không, không dấu chân,
Ngoài đây, không sa môn.
Các hành không thường trú,
Chư Phật không giao động.”