Kinh Pháp Cú Thi Hoá – 22 – Phẩm Địa Ngục

306/ Hoạ tai từ miệng mà sanh
Nói láo nói ác, ghét ganh hại người
Có làm lại nói không thôi
Lừa gạt thiên hạ ngoài môi ngọt ngào
Làm người thấp kém bịnh đau
Cả hai đoạ xứ giống nhau thọ hình.

307/ Tu mà không nhiếp tâm mình
Ca sa dù đẹp cũng thành bẩn nhơ
Nói làm ác hạnh, nguyên do
Đoạ vào địa ngục tội kho chứa đầy.

308/ Nuốt hòn sắt nóng chảy thây
Còn hơn thọ bát cơm đầy đàn na
Buông lung ác giới hạnh tà
Sống trong cửa đạo hướng ra thế trần.

309/ Tà dâm bốn nạn dự phần
Vợ người hoạ lớn vốn nằm sẵn bên
Giấc ngủ bao giờ được yên
Tâm tư lo lắng trách phiền đầy tai.
Bị phỉ nhổ, rồi chê bai
Đoạ xứ chờ đợi đến ngày mang gông.

310/ Tái sinh thêm khổ không cùng
Ít vui nhiều sợ, gió trăng tội dày
Luật vua phép nước phân thây
Hình phạt như thế tỉnh ngay hỡi người..

311/ Đừng nắm Ku sa cỏ tươi
Đứt tay thắm máu phạm rồi giới ngăn
Sa môn đời sống lăng nhăng
Kéo lôi đoạ xứ sẳn giăng cửa chờ.

312/ Phạm hạnh đã bị nhiễm ô
Nhà không đóng kín trộm vô mỗi ngày
Nói làm bất thiện quen tay
Còn mong gì được cao dày quả tu.

313/ Biết còn xa cõi chân như
Tận sức mọi việc cho dù đến đâu
Đường tu biết đến chỗ nào
Càng làm cho lắm càng chao bụi đời.

314/ Điều xấu chưa làm đến nơi
Đã thọ khổ luỵ,nên thôi đừng làm
Điều lành hạnh phúc thưởng ban
Làm xong ai lại ăn năn bao giờ?

315/ Biên giới ngăn giặc phòng hờ
Trong ngoài nghiêm mật không lơ canh chừng
Cũng vậy tâm chớ buông lung
Thời gian không đợi không dừng một giây
Thở than hối tiếc hao gầy
Đã vào địa ngục biết ngày nào ra.

316/ Việc đáng xấu hổ trăng hoa
Lại không hối lỗi lại qua như thường
Không đáng thẹn lại vấn vương
Tạo nên tà kiến dẫn đường đoạ sa.

317/ Ở đời nhiều kẻ sợ ma
Còn kẻ đáng sợ lòng tà bất lương
Không xa tránh, thêm yêu thương
Thấy sai hiểu vọng hết đường thiện sanh.

318/ Không lầm lỗi lại phân vân
Đến khi mắc lỗi không cần xem qua
Đều từ bản ngã chấp ta
Chúng sanh phải chịu bôn ba cõi sầu.

319/ Có lỗi, biết thấy ngọc châu
Không lỗi tự biết, không đau không buồn
Nhờ chánh kiến sống xả buông
Chúng sanh thiện xứ mười phương hội về.

page5image38870960

HT. Thích Minh Châu dịch:

306. “Nói láo đọa địa ngục
Có làm nói không làm,
Cả hai chết đồng đẳng,
Làm người, nghiệp hạ liệt.”

307. “Nhiều người khoác cà sa,
Ác hạnh không nhiếp phục.
Người ác, do ác hạnh,
Phải sanh cõi Địa ngục.”

308. “Tốt hơn nuốt hòn sắt
Cháy đỏ như lửa hừng,
Hơn ác giới, buông lung
Ăn đồ ăn quốc độ.”

309. “Bốn nạn chờ đợi người,
Phóng dật theo vợ người;
Mắc họa, ngủ không yên,
Bị chê là thứ ba,
Đọa địa ngục, thứ bốn.”

310. “Mắc họa, đọa ác thú,
Bị hoảng sợ, ít vui.
Quốc vương phạt trọng hình.
Vậy chớ theo vợ người.”

311. “Như cỏ sa vụng nắm,
Tất bị họa đứt tay
Hạnh Sa môn tà vạy,
Tất bị đọa địa ngục.”

312. “Sóng phóng đãng buông lung,
Theo giới cấm ô nhiễm,
Sống Phạm hạnh đáng nghi
Sao chứng được quả lớn ?

313. “Cần phải làm, nên làm
Làm cùng tận khả năng
Xuất gia sống phóng đãng,
Chi tăng loạn bụi đời.”

314. “Ác hạnh không nên làm,
Làm xong, chịu khổ lụy,
Thiện hạnh, ắt nên làm,
Làm xong, không ăn năn.”

315. “Như thành ở biên thùy,
Trong ngoài đều phòng hộ
Cũng vậy, phòng hộ mình,
Sát na chớ buông lung.
Giây phút qua, sầu muộn.
Khi rơi vào địa ngục.”

316. “Không đáng hổ, lại hổ.
Việc đáng hổ, lại không.
Do chấp nhận tà kiến,
Chúng sanh đi ác thú.”

317. “Không đáng sợ, lại sợ,
Đáng sợ, lại thấy không,
Do chấp nhận tà kiến.
Chúng sanh đi ác thú.”

318. “Không lỗi, lại thấy lỗi,
Có lỗi, lại thấy không,
Do chấp nhận tà kiến,
Chúng sanh đi ác thú.”

319. “Có lỗi, biết có lỗi,
Không lỗi, biết là không,
Do chấp nhận chánh kiến,
Chúng sanh đi cõi lành.”