Thu lại đến rồi sao… ôi mùa Thu của mẹ
Nắng hoe vàng tiễn chiếc lá sang thu
Lưu luyến chia tay trong tiếc nuối tuyệt mù
Cành xa lá bài ca buông diệu vợi…
Thu là thế!
Bao năm rồi chờ đợi
Tôi vẫn yêu thương bài thơ nhỏ ngày nào
Con nai vàng dẫm trên lá lao xao
Rồi ngơ ngác bâng khuâng
Đón mùa Thu tình ảo.
Cô bé nhỏ ngập ngừng vào cửa đạo
Mắt ngây thơ hai má đỏ hây hây
Miệng mỉm cười nhìn đàn chim nhỏ tung bay
Bên hàng sứ chú tiểu trầm tư nghĩ ngợi…
Thu là thế!
Mênh mang trong bóng tối
Lời cầu kinh thầm thĩ vẳng canh khuya
Của mẹ già hòa theo nhịp võng đưa
Nhìn con ngủ mà lòng nghe thương thương quá…
Lối mòn nhỏ về chùa điểm trang nhiều hoa lạ
Chuông chùa ngân giục giã khách dâng hương
Tay trong tay theo ánh nắng chiều vương
Em cầu nguyện ngày vu lan thắng hội
Thu là thế!
Mảnh trăng rằm chung lối
Tôi và người vô thủy đã gặp nhau
Dù trần gian là một giấc chiêm bao
Ta còn lại.. và trao nhau những gì cao thượng nhất
Tôi vẫn thích nghĩ suy về sự thật
Gìn giữ màu thu trong ánh mắt nụ cười
Đơn giản hài hòa Thu vẫn đẹp thu ơi
Thương thương quá một mùa Thu tao ngộ.
Thu là thế –
— bình an
Và mặt nước hồ thu không hề gây giông tố
Để cho tôi trìu mến gọi tên ai
Tặng cho Anh vần thơ nhỏ hay hay
Cài trên áo áo màu hoa hồng diễm tuyệt
Vui lên nhé,
Nhưng cũng đừng quên có một màu băng tuyết.
Tôi xót xa tặng chị đóa hoa xinh
Rồi tiễn đưa… tiễn đưa riêng lẻ một mình
Màu hoa trắng chị đi vào cuộc sống.
Thu là thế!
Như em thơ ngủ say không giấc mộng
Môi mỉn cười đỏ ngọt lịm tình ân
Má đào thơ còn vương mãi vị thơm
Tôi xin được một lần — hôn lên màu môi ấy!!
Như cánh chim non tập bay còn run rẩy
Nhưng sung sướng dâng tràn vỗ cánh đón bao la,
Bầu trời tự do đâu phải ở đâu xa
Mà tất cả những gì thương thương nhất.
Thu là thế! Hoa thơm mật ngọt,
Là dáng thơ là nhung nhớ ấp yêu
Là dỗi hờn là mơ mộng cô liêu
Là dĩ vãng
Hôm nay
Và ngày mai thương thương quá..
Viết cho học trò bé tí ở Thôn Cỏ 80
Viễn Ly